Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Trở về sau 20 năm bị bán sang Trung Quốc

Ra đời trong Nhà ở nghèo ở xã Hậu Thành ( Yên Thành , Nghệ An ) , từ nhỏ Đào Thị Hường đã mồ côi mẹ. Bố lấy thêm vợ , cảnh mẹ kế con chồng khiến cô bé Hường thiệt thòi hơn nhiều so với đám bạn cùng trang lứa. Do kém nhan sắc , Hường chấp thuận về làm thứ thất cho người người nam hơn mình 20 tuổi và sinh được hai con.
Năm 1992 , chị Hường sang xã Lăng Thành chặt củi , gặp một nữ giới và được người này hứa xin việc làm ở Hà Nội với mức lương bằng chị gánh củi cả năm. Một ngày mưa gió , người nữ giới đi xe máy đến nhà chị và giục "công ty ở Hà Nội đang cần người , phải đi gấp". Người mẹ nghèo chỉ kịp ôm tạm biệt hai con rồi xách túi đựng bộ áo quần rách theo người lạ mặt bôn trình với mong ước đổi đời.
Lần hàng đầu trong đời được đi ôtô ra Hà Nội , người nữ giới nghèo không dám ngủ , vừa lo lắng cho hai con vừa mong đến thủ đô thật nhanh. Xe đi hơn hai ngày mà vẫn vị lai chỗ làm , chị xôn xao nhưng không dám hỏi vì xung quanh toàn người lạ.
Khi xe dừng ở một con sông , một số người lạ mặt xuất hiện rồi đưa chị vượt sông , còn người dan ba "tốt bụng" kia lặn mất tích. Sợ hãi , chị Hường ngoan ngoãn nghe theo họ. Những người này đưa chị đến Nhà ở người người nam lớn tuổi. Khi chị khóc lóc van , lập khắc bị giáng mấy cái bạt tai. Những ngày đầu , chị bị nhốt vào phòng kín , đến bữa cơm được người người nam bưng Thấu suốt buồng , như một người tù.
Sau gần một năm giam giữ , khi thấy chị Hường có vẻ ngoan ngoãn , Nhà ở này cho chị ra khỏi phòng kín , cúng một con gà để làm lễ. Từ đó , chị như người ở trong nhà chồng , ngày quần quật làm việc , đêm về phải hầu hạ chồng , nếu không sẽ bị ăn đòn.
Mấy năm sau , chị có thai bé trai , cuộc sống nhờ đó cũng ưu tú vì Nhà ở chồng muốn có đứa con kế tự. Nhưng cậu nam tử vừa ra đời đã gặp bạo bệnh , không thể qua khỏi. Lập khắc , chị bị đánh , bị đối xử tàn bạo vì chồng tuy rằng chị không biết đẻ , không biết nuôi con.
Hai năm sau , chị Hường lại có thai , lần này là một bé gái. Cũng như lần trước , nhà chồng có vẻ đối xử ưu tú , chị không phải chịu những trận đòn liên tục nhưng nhất cử nhất động đều bị kiểm tra gắt gao.
Sau hơn 10 năm , chị có được ít vốn tiếng Trung , Nhà ở chồng cho chị đi chợ , đi làm đồng. Một lần ra chợ , chị đứng cạnh một nữ giới thì nghe người này chào bằng tiếng Việt. Hai người lập khắc làm quen và biết đều mắc mớp bán. Từ đó , hai người đàn bà thường qua nhà nhau thăm hỏi.
Những ngày đầu , thấy có người nữ giới Việt đến nhà , chồng chị Hường ra sức ngan cản , đánh bại không cho tiếp kiến. Mão dần , khi thấy người nữ giới này cũng hiền lành và hay giúp rập vợ mình nên cả hai được đi lại. "Mỗi khi đặt lưng nằm ngủ , tôi lại nhớ đến hai đứa con ở Việt Nam. Ngày Bắt đầu khởi hành , chúng nó bé xíu , nay mình đã bước sang tuổi bà , chắc chúng nó cũng đã có con ở nhà" , bà Hường nhớ lại.
Ý tưởng trốn về nước được người bạn đồng hương hợp sức. Từ đầu năm 2011 , hai người vạch kế hoạch chạy trốn. Họ dành dụm những đồng tiền lẻ có được sau mỗi lần đi chợ rồi cùng nhau hỏi đường. Vào một đêm mưa gió giữa năm 2012 , bà Hường nuốt nước mắt tạm biệt nử tử 15 tuổi rồi bỏ trốn khỏi nhà chồng cùng người bạn.
Không giấy tờ tùy thân , họ không dám tìm đến đồn cảnh sát vì sợ bị bắt. Vốn tiếng Trung ít ỏi , họ đi nhờ xe tải của những người buôn bán rau quả để đến cửa ải và phản hồi Việt nam bình cách băng rừng , vượt sông. Khi đặt chân đến cửa ải Việt Nam , cả hai ôm nhau khóc tức tưởi rồi bà Hường bắt xe về Nghệ An còn người bạn về Hải Dương.
Về đến xã Hậu Thành , bà Hường có cảm giác lâng lâng khó tả. Lần theo con ngõ ngày xửa ngày xưa , thấy một thanh niên đang bế con có nhiều nét giống nam tử mình , bà Hường cất tiếng "Hậu ơi". Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. "Trong mơ tôi cũng hiềm nghi mẹ mình còn sống và trở về" , anh Phan Ngọc Hậu tâm tình. Ngày bà Hường bị bán , tóc Hậu còn để chỏm , giờ anh đã có vợ và hai con...
Nghe tin bà Hường phản hồi , khắp làng trên , xóm dưới đều xôn xao. Ai cũng muốn đến nhìn , thăm hỏi về quãng đời cơ cực của bà và mừng cho cảnh đoàn tụ của mẹ con người dan ba bất hạnh. "Hai mươi năm sống nhục nhã ở xứ người , chưa bao giờ ý định phản hồi chấm dứt trong tôi. Dù cho một đứa nử tử bên đó nhưng vì nhớ Nhà ở , thương hai con ở nhà mà tôi mới có sức mạnh thụ tang về như ngày hôm nay" , bà Hường tâm sự.
Hiện bà Hường đã viết đơn tố cáo kẻ đã lừa bán mình sang Trung Quốc.
Nguyên Khoa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét