Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Địa ngày Quốc tế thiếu nhi 1.6 90 năm sau vẫn không hơn cái nhà trẻ

Yêu cầu của cụ làm thằng cháu nội suýt ngã ngửa: Sao một người da đã nhăn như một quả táo tầu mà còn thích đi Vườn trẻ? Nó không biết rằng nhà trẻ là nơi vui chơi độc nhất của nhiều thế hệ con trẻ đô thị Cảng. Cung Văn hóa thiếu nhi sau 5 năm xây dựng. Từ năm 1925 , người Pháp lấp sông Bonnal và sản xuất nhà trẻ ở đoạn cuối con sông lấp. Trong vườn thừa thãi cây và những con đường nhỏ rải đá dăm. Hai bên đường có chim kêu , vượn hót , có cả tiếng gầm của gấu , của hổ , tiếng tru tréo của lũ khỉ bị đám con trẻ chọc gan , tiếng bép bép hiền lành của đàn hươu sao… Chính giữa vườn là một đài phun nước có 4 thiềm thừ ngồi chễm chệ ở 4 góc , con trẻ thích lội chân trần xuống nước để trèo lên lưng cụ cóc ( bởi thế , nhà trẻ còn có tên gọi vườn hoa thiềm thừ ). Trong vườn có lác đác vài ngôi nhà mái ngói kiểu trở cách đẹp , Hòa mục với không gian. Thời con cụ Hưng , trong nhà trẻ xuất hiện cái cầu tụt làm bằng ximăng , cái bập bênh bằng cây gỗ , cái vòng đu quay được uốn từ sắt Liên Xô. Muốn cho cái đu quay được , các bậc cha mẹ phải xúm vào đẩy vì hồi đó hay mất điện. Hổ , gấu , đám hươu sao , khỉ , vẹt chết dần chết mòn bởi thiếu thức ăn. Đang thời chiến tranh , cái gì cũng hiếm. Đài phun nước không hoạt động. Tiếng đạn bom làm lũ chim bay hết , không còn cãi nhau chí chóe trong các lùm cây. Thế nhưng trong vườn luôn vang lên những giọng hát trong trẻo của thieu nhi trong CLB Hải Yến. Với bọn trẻ , mỗi sáng chủ nhật được đi nhà trẻ để ngồi cầu tụt hay chơi bập bênh là một niềm vui. Không đến nhà trẻ thì biết đi đâu? chủ nhật , người vào nhà trẻ đông như trẩy hội. Từ ngay cửa vườn đã vang lên tiếng cãi nhau xoe xóe của người trông xe và người gửi xe , tại vì cái giá 20.000đ tiền gửi một cái xe máy. Cụ Hưng chẳng quan tâm điều đó. Cụ chỉ ngạc nhiên mần răng người ta có thể không thương tiếc quất vào nhau những từ ngữ tục tằn thế trước mặt trẻ con? Một ngôi nhà đẹp còn sót lại của nhà trẻ ngày xửa ngày xưa. Cụ không phải người hoài cổ , cực đoan để luyến tiếc vô điều kiện tất thảy những gì thuộc ngày xửa ngày xưa cũ , tuy nhiên , khi đến cuối vườn thì một nỗi buồn thật lớn đã tràn đầy trái tim. Cụ xót xa vì cái hồn nhà trẻ đã bị đánh mất: Không còn hàng cây lung linh giọt nắng bởi đã bị chặt không thương tiếc để lấy đất làm nhà cửa. Không còn bóng chim dáng thú. Không còn tiếng hát thieu nhi trong như giọt nước mùa xuân. Cái đài phun nước và 4 ông cóc đang bị đập phá bỏ hoang , chắc vì chúng không biết sản xuất tiền! Khắp vườn chỉ thấy bêtông , sắt thép , đồ nhựa rẻ tiền. Quán xá xấu xí , ồn ào , lộn xộn trong khoảng không gian chật hẹp. Nó đã thành một cái chợ ( chứ không phải một cái vườn ) , sản phẩm của một cỗ máy kinh doanh , chạy hết tốc độ , không có thời gian dừng lại suy nghĩ về những giá trị thẩm mỹ hoặc giáo dục. Nó xui bẩy các cậu bé , mắt Vẫn đen như viên lưu li , đặt tiền ăn sáng cá độ vào những trò chơi điện tử. Nó mời mọc con trẻ vào xem những phim “5D”( ! ) mang cái tên “Con đường máu” , “Đường đua Tử thần”! Thật đáng sợ khi hàng trăm đứa trẻ thi nhau lăn lộn , vầy vò trong các nhà bóng với hàng ngàn quả bóng nhựa TQ mà chưa ai dám khẳng định chúng không có độc tố đặt vào thế bất lợi cho sức khỏe con người… tứ phía ầm ĩ tiếng loa thùng mở hết cỡ , tiếng những ông bố hớt hải tìm con bị lạc , tiếng cô gái trẻ bật khóc hu hu vì bị kẻ cắp móc mất tiền. Người đàn bà bán hàng rong , mặt vắt ngang dọc bao nhiêu đường nhăn , an ủi: “Thôi lần sau đưa cháu đi chỗ khác vắng vẻ mà chơi!”. Thật bất thần khi cô gái nổi giận: “Bà người ở xứ nào đấy? Cả Hải Phòng này có mỗi chỗ cho con trẻ. Không đến đây thì đi đâu?”. “Rồng biển” mắc cạn Vào đầu thế kỷ , khi có doanh nghiệp tỏ ý muốn lấy mảnh đất cuối dòng sông Lấp , cách nhà trẻ vài trăm mét để xây dựng một công viên cho con trẻ và người lớn có chỗ “vui chơi nhảy múa” thì các nhà lãnh đạo Hải Phòng “ôkê” ngay. Nhà đầu tư hứa sẽ bỏ ra 52 tỉ đồng cho đề án này. Bởi thế , ngày 28.10.2002 , TP.Hải Phòng ký cho Cty CP du lịch Hải Long được thuê 1 , 7ha đất phường Minh Khai , quận Hồng Bàng trong thời hạn 30 năm , để họ biến nơi này Thành tựu viên Rồng Biển ( công viên RB ). “Rồng biển” đã chết , chỉ còn lại bãi cỏ hoang. Ngày chúa Ra đời , công viên RB mở cửa dù chưa hoàn tất. Người Hải Phòng đổ xô đến. Rồi họ bỏ đi cũng nhanh như là khi đến! Ngay năm hàng đầu , nhà đầu tư lỗ 3 , 654 tỉ đồng. Họ ngồi họp lại , chẳng khó nhận diện ra 4 nguyên nhân. Một - Đất “Rồng Biển” đẹp nhưng mà bé quá , mới mở cửa vào đã thấy cửa ra , trong lúc các đề án tương tự ở HN hoặc TPHCM được xây dựng trên diện tích vài chục hécta , trẻ đi cả ngày không hết chỗ chơi. Hai - Đầu tư quá lớn ( 55 , 7 tỉ đồng ) trong lúc vay đến 41 tỉ đồng. Ba - Cảm giác mạnh chỉ phù hợp với thanh niên , và cũng chỉ chơi 2 lần là hết “cảm giác”. Bốn - Thiết bị trò chơi hiện đại nhập từ Đức về , giá đắt , lại Trái khí hậu VN , luôn luôn hỏng hóc , thay thế bảo dưỡng tốn kém và hoạt động thì… tốn điện! Công viên RB càng mở cửa thì càng lỗ. Điều tai hại là không thấy ánh sáng ở phía cuối đường. Đứng trước nguy cơ sập tiệm , Cty CP Hải Long phải cầu cứu đến 1 cổ đông của chính mình - ông Đào Toàn - chủ toạ của PG , 1 tập đoàn kinh tế tư nhân chuyên kinh doanh Ngưng lại sản , Công lao , thương mại… Sau 1 cuộc họp bất thường , các nhà lãnh đạo PG gật đầu. Rồi đây họ mới nhận ra việc nhảy vào cứu “Rồng biển” chẳng khác gì việc truyền thêm máu cho bệnh nhân đã chết lâm sàng vì xuất huyết nội. Ngày 4.8.2004 , Cty CP PG Rồng Biển ( PGRB ) ra đời , chủ toạ HĐQT là ông Đào Toàn. Việc làm hàng đầu của PG là xuất 8 tỉ đồng trả nợ và cố duy trì sự sống đang hoi hóp của “Rồng biển”. Sau đó , các nhà kinh tế giỏi nhất PG hăm hở bắt đầu đợt đầu tư thời kì 2. Ngày 23.12.2004 , TP.Hải Phòng đã cho phép PG được xây dựng 2 hạng mục tu bổ trong công viên RB là nhà Bowling và nhà trò chơi con trẻ. Họ hy vọng ở PG. Thời gian dần trôi… Du khách đi ngang qua đây nếu không được thổ nhân giải thích thì không biết gọi cái đám gò đống lổn nhổn sắt thép , cây cỏ , gạch vỡ này là cái gì? cảnh tượng tiêu điều , hoang hóa ở nể viên RB ngay trung tâm đô thị đã làm người dân Hải Phòng bực bội. Họ lên tiếng trong các kỳ họp của HĐND TP. Tháng 4.2008 , thanh tra liên ngành TP.Hải Phòng đã đến công viên RB và giữa ban ngày họ không nhìn thấy nhà Bowling 5 tầng đâu. Nơi có ánh sáng độc nhất ban đêm trong công viên RB là nhà hàng Vạn Tuế với các thực khách mặt hồng vì bia và nhà trò chơi con trẻ rộng 1.488m2 đã xây xong , nhưng không thấy có búpbê , gấu bông bên trong , chỉ thấy… tủ lạnh , tivi , máy giặt! té ra PGRB đã cho Cty Samnec thuê nhà trò chơi con trẻ để kinh doanh hàng điện tử , điện lạnh. Sau 3 năm kinh doanh , PG lỗ 9 tỉ đồng , “Rồng biển” Trắc trở. Từ đó chẳng còn ai nghĩ đến chuyện làm khu vui chơi tử tế cho con trẻ , vì những nhà tỉ phú văn vẻ như ông Đào Toàn ở đâu cũng hiếm như răng gà mái. Còn nhà văn hóa thiếu nhi để hoang vì sao 100 năm trước , người Pháp làm được cho con trẻ cái nhà trẻ , 100 năm sau Hải Phòng lại Không được cái gì cho ra hồn hơn Vườn trẻ? thật ra họ đã cố đấy. Năm 1980 , Hải Phòng khởi công xây Cung Văn hóa thieu nhi trên một mảnh đất rất đẹp , rộng 4 , 9ha , tại đường Lạch Tray để cho con trẻ đến đấy học múa học hát , học võ học vẽ , nhưng không có học văn hóa ( chức năng ấy của nhà trường ). Chỉ tiếc rằng có một ấm trà tốt lại để vào tay kẻ rót trà tồi! Một thời , cung tạo thành nơi tụ bạ của những phần tử bất hảo. Đêm xuống , các cô gái môi đỏ chót , ướt như vết thương đẫm máu giữa mặt và đám con nghiện tàn tạ như đống giẻ rách xuất hiện , làm các vị bố , bà mẹ kinh hồn , vội dắt con chạy thật xa. Báo chí lên tiếng làm cho không gian cung trong sạch hơn , thì lại là lúc những nhà lãnh đạo cung chìm trong các vụ kiện tụng nhau. Nóng mặt , TP.Hải Phòng quyết định đầu tư cho Cung Văn hóa thiếu nhi thật là hoành tráng , ngân sách ghi tiền 82 tỉ đồng! Thế nhưng , 5 năm trôi qua , chỉ có cột nhà cung mọc lên được 6 tầng , vì cung hết tiền! Các cụ cóc bị bỏ khát , chắc vì không… sản xuất tiền. Vào một ngày cuối tháng 5 , chúng tôi đến Cung Văn hóa thiếu nhi . Thật trái ngược với nhà trẻ , cung giống như cái… vườn hoang! Có mùi khét buồn nôn của caosu cháy trên bãi đất hoang sau cung. Cung văn hóa thiếu nhi mà có rất ít thiếu nhi . Chỉ thấy vài đám thanh niên hò la trên sân túc cầu mini mặt cỏ nhân tạo và những người lớn đang cầm tay nhau đi trong tiếng nhạc Tango dìu dặt. Phần nhiều không gian của cung đã đem cho thuê. Khắp cung là những quảng cáo cho các hoạt động tuyển sinh của trường phổ biến tư thục đa cấp ( dạy từ lớp 1 đến lớp 12 ) , mầm non “Ngôi sao” chiêu sinh tiếng Anh , vi tính… Trong một cuộc họp gần đây , đô thị lại hứa cho tiền để hoàn thiện nốt cái cung 6 tầng dang dở. Vùng đất còn lại của cung sẽ được quy hoạch thành khu vui chơi , theo phương thức tầng lớp hóa. Ôi , một ý tưởng rất hay sao bấy nay nay không làm? chúng tôi không nghĩ Sự tình là tiền! Hàng chục tỉ đồng ném vào lễ hội du lịch sông Hồng chẳng đọng lại gì trong dân! Hàng chục tỉ đồng nuôi đội túc cầu , những đứa con được nuông chiều của vài lãnh đạo đô thị , chẳng thấy Cuối cùng nhỡn tiền ( 40 năm rôi vẫn chưa một lần được sờ tay vào chiếc cúp vô địch nhà nước ). Chỉ cần bớt từ đấy ra , Hải Phòng đã có một cung văn hóa thiếu nhi hoành tráng , ngạo nghễ nhìn xuống nhà trẻ từ độ cao 35m. Đừng biến sân chơi của các cháu thành sân chơi của những người lớn! . Cung Văn hóa thieu nhi sau 5 năm xây dựng. Một ngôi nhà đẹp còn sót lại của nhà trẻ ngày xửa ngày xưa. “Rồng biển” đã chết , chỉ còn lại bãi cỏ hoang. Các cụ cóc bị bỏ khát , chắc vì không… sản xuất tiền.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét